Đã lâu rồi không còn có cảm xúc như 1 năm về trước, mỗi khi trời mưa lại rất thích viết 1 cái gì đó, mưa đến và đó cúng là lúc những ký ức ùa về…nhưng bây giờ hình như cảm xúc đã chai sạn mất rồi thì phải….
Nắng đã dần tắt trên những con đường của đất sài thành đầy tấp nập, những ánh nắng yếu ớt đang cố trụ lại mây đen kéo đến và những giọt nước đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Cơn mưa mùa hạ có giống cơn mưa của tình yêu chứ? Có nắng ấm trong những chiều mưa, có ưu phiền trong thoáng hạnh phúc, có hiện thực xen lẫn trong giấc mộng đêm qua em nhớ về anh…
Những lúc như thế này em lại nhớ về anh… rưng rưng giọt nước mắt, em muốn làm mưa để tan vào đất trời… mưa đâm vào da thịt lạnh lẽo, trống vắng…
Đôi khi em tự hỏi, nó có là em, hay nó chỉ là cơn mưa? Mong sao cơn mưa đang rơi đừng tạnh. Mưa tạnh rồi biết giấu nước mắt ở đâu? Nước mắt rơi, cơn mưa sẽ cuốn đi. Muộn phiền rồi cũng hết trong mưa. Nước mưa thấm vào da thịt, làm dịu đi cảm giác trống trải, cảm giác đau đớn. Mưa vẫn rơi, mưa sẽ tạnh thôi. Nhưng mưa không biết, tôi đã thầm cảm ơn cơn mưa làm cho tôi nhớ anh đến thế, mưa như đang ôm ấp vỗ về, an ủi tôi, mưa cho tôi niềm tin vào cuộc sống nữa! Có vui, có buồn, có hạnh phúc… và có cả niềm hối hận nữa… em mơ về chốn xa…. Yêu anh mãi mãi!!!
Ngày mưa rơi biết đâu là nắng
Ngày em xa biết đâu đường về
Tình yêu em đã trao vội vã
Tình yêu anh vẫn như ngày ấy
Giọt mưa rơi giống em lặng lẽ
Giọt mưa rơi nỗi đau trong lòng
Rồi mưa qua có anh ngồi đó
Chờ em sau tiếng mưa vội vã…